Một tháng sau khi lỡ làng dan díu yêu đương, ân ái với dì Phương, Hùng lấy cớ ở nhà hoải riết chán nên giã từ dì cùng vùng đất Sông Ray “khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn muối”lên đường trở lại Bà Rịa-nơi mà có một thời gian dài nó đã từng sống từ năm lớp Bốn đến năm lên lớp Mười tại ngôi nhà mái tôn lụp xụp nơi xóm bờ sông Long Hương nghèo nàn, rách nát những mảnh đòi cơ cực lầm than. Giờ đây xóm nhà ấy chỉ còn tồn tại trong ký ức những người từng sinh sống, lớn lên tại đây như nó bởi vì đã từ lâu nhà nước đã giải tỏa xóm, đưa dân đi định cư trong xóm Gò Cát sau đó cải tạo nạo vét, tu sửa bờ sông thành một khu tham quan du lịch nổi tiếng của thành phố ; trở lại nơi này, nó đến trú ngụ tại nhà người chú ruột ở thôn Phước Nguyên, được sự hỗ trợ của Lợi-thằng bạn thân học chung lớp với nó từ khi bắt đầu vào lớp Sáu vả lại được dỉ Phương cho mượn tiền nên nó mua một chiếc xe Honda Cup 81 đầu bằng để nhanh chóng gia nhập hội tài xế xe ôm rong ruỗi gần như trên khắp mọi nẽo đường từ Bà Rịa đi Long Khánh, Long Thành đến Xuyên Mộc, Vũng Tàu…Tuy xe đã khá cũ nhưng dàn máy vẫn còn mạnh thành thử mỗi ngày như mọi ngày xe đều mang lại lợi nhuận thu nhập cho nó tuy không nhiều nhưng nếu góp gió thành bão ngày này qua tháng nọ thì không những giúp nó đủ sống mà còn đỡ đần cho bé Lan-em gái nó nhiều khoản chi phí như tiền học phụ đạo, tiến sách vở…; thỉnh thoảng, nó và Lợi hai thằng rủ nhau đến quán Cây gòn gần trụ sở Công an thành phố lai rai vài bình bia hơi với đậu hủ chiên chấm mắm tôm, chân gà hấp hành chấm muối tiêu chanh trút bầu tâm sự của hai thằng thanh niên mới lớn. Thời gian này, hai ba lần nó được bạn mời đến nhà chơi hay ăn đám giỗ, do hồi nhỏ mặc dù nó cũng từng hay tới nhưng lại không hề để ý làm gì còn giờ nó mới nhận thấy rằng nhà thằng bạn có vẻ đông người hơn trước kia mà lại toàn lả chị gái, chị nào chị nấy dung nhan đểu sắc nước hương trời, “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”; chị Hậu cúa nó đen gần giống như cột nhà cháy đã từng làm cho mê mệt, ngất ngây nếu chỉ cần so với một chị trong nhà này thôi thì cũng chưa bằng một góc của họ chứ đừng nói chi là…Trong số chị gái thằng bạn, nó để ý đến nhiều nhất là chị Ba Bích Hường vì chị không những đẹp nhất nhà, tuy đã ba mươi mốt tuổi rồi nhưng trông chị hãy còn trẻ chán vả lại thân thể lại đầy đặn, thon thả có da có thịt hơn nữa tính tình lại xởi lởi, vui vẻ, dễ gây thiện cảm với bất kỳ người nào đối diện và lã đương nhiên một trong những người đó Hùng ; vì trước giờ nó đã từng tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt thân thể đến những hai người phụ nữ (chị Hậu ba lần, dì Phương một lần)cho nên quả thật chẳng hiểu sao mà nó lại nhanh chóng có cảm tình với người chị thứ ba của bạn nó và còn hơn thế nữa, chưa gì mà nó tỏ ra khao khát, ham muốn chị đến cùng cực một cách chớp nhoáng như vậy. Do chổ bạn bè thân thiết, chẳng lẽ lại đi tỏ tình với chị bạn mình coi sao được, còn mặt mũi nào để mà ngó nhau nữa chính vì thế nó đành tự dằn lòng, kiềm chế bản thân trước “cái nhan sắc trời phú” kia nhưng chuyện đời thực sự không thể nào lường trước được, cái gì sẽ tới thì trước sau gí cũng phải tới mỗi khi ta hoàn toàn không nghĩ tới ; những hoàn cảnh gần giũ giữa nó và chị xảy ra càng lúc càng nhiều chẳng hạn lúc thằng bạn bận bịu thì chị lại gọi nó chở chị đi chợ mua sắm, đi lo công chuyện chổ này chồ kia hoặc là nhờ nó làm giúp chị đủ thứ việc vặt vãnh. Một ngày nọ, Lợi đổ bệnh trầm trọng phải chở đi cấp cứu tại bệnh viện được bác sỹ chẩn đoán là nhiễm trùng máu do vậy thời gian nằm viện không phải là một sớm một chiều, trong nhà có chị là bỏ công sức ra lo toan nhiều hơn cả vì những chị khác ai nấy đều bận bịu con cái chỉ riêng chị là chưa có chồng con nên thời gian rãnh rỗi của chị dồn cả vào việc chăm sóc thằng em cũng thật là hợp tình hợp lý chẳng chút gì phải kêu rêu, phàn nàn chi cả. Được thêm một điều nữa là có mặt của Hùng nên chị đỡ đi rất nhiều mọi lo toan để phục vụ em mình trong thời gian điều trị, từ lúc chở bạn vào bệnh viện cho đến giờ đã được một tuần lễ hầu như đêm nào cũng như tối nào, nó và chị đều ngủ lại tại đây trên cìng một chiếc chiếu trãi bên ngoài khoa nhiễm đặc biệt ở lần 1 khu nội khoa ; cứ vậy mà hai chị em thay phiên nhau hết người này đến người kia vào chăm sóc thằng bạn từ việc cho ăn uống, dùng thuốc đến rửa ráy, thay đổi quần áo đến việc đưa nó đi xét nghiệm, đóng viện phí…Hiện tại, khu rẫy của gia đình ông Thân qua tay người bà con này đến người cùng họ hàng khác rốt cuộc rồi cũng trả lại cho nhà ông trông coi, chăm sóc và lúc này bà Thạnh phải trụ lại dưới đó để phòng trộm đến lén hái đậu, bẻ bắp ; do bà bị phong thấp nên bà gọi điện cho chồng bảo đứa nào đó trong nhà xuống Núi nhọn thay bà đỡ một thời gian vậy là ông Thân bảo chị Hoàng và chị Minh chịu khó vào bệnh viện chăm sóc thằng em út để chị Hường xuống rẫy thay mẹ. Chiều hôm ấy, lúc gần năm giờ, chị ra bến xe đón xe đi Xuyên Mộc nhưng bến xe đã trống trơn thế là chị gọi điện thoại vào máy của Hùng để nhờ nó chở chị xuống rẫy ; lúc ấy, nó đang đậu xe chờ khách trước cổng siêu thị thành phố Bà Rịa gần đấy nhận được điện của chị lập tức nó liền nổ máy xe chạy ra bến xe. Vừa nhìn thấy nó, chị đon đả nói :
-Chị đi xuống Núi nhọn mà hết xe đò rồi, em chở chị đi nhé?
Lại có thêm một cơ hội để mà được gần gũi người chị gái xinh đẹp, dịu dàng thì làm sao nó có thể từ chối cho được dẫu cho nó đang có mối đi xe ôm hay là chở chị đi không tính tiền xe thì trước sau gì thế nào nó cũng sẵn lòng ; nó tươi tắn mời chị ngồi lên yên sau chiếc xe Cup 81 của nó rồi rồ ga quay đầu xe nhắm hướng Long Điền chạy thẳng tới. Đã ba năm trời trôi qua, bồi hồi nhớ lại chính vùng đất rẫy Núi nhọn kia, nơi một căn chòi chăn vịt cạnh hồ Cá sấu đã nảy nở mối tình tuy loạn luân, tội lỗi nhưng nồng nàn, cháy bỏng giữa chị Ba Hường và thằng em út chị mà cho đến ngày hôm nay, chị vẫn không thề nào quên được cảnh tượng đêm hôm đó, hai chị em vụng về, lúng túng, ngờ nghệch yêu nhau, ân ái cùng nhau một cách không thể nào tưởng tượng nổi ; giờ nhớ lại, chị không khỏi cảm thấy xao xuyến, bâng khuâng mãi cho đến khi qua Đất Đỏ rồi chị mới biết. Quãng đường dài từ đây xuống Xuyên Mộc trước kia dân gọi tên là “con đường tử thần” vì không những gồ ghề, lởm chởm toàn đá là đá mà còn chằng chịt ổ gà, ổ voi lẫn lộn xe Honda chạy phải mất cả hai tiếng đồng hồ chứ chẳng phải chơi nhưng giờ thì nhà nước đã cho ngành cầu đường sửa sang, kiến thiết lại thành một quốc lộ thằng băng, láng mịn cho nên xe Hùng chở chị không đầy nữa giờ sau đã đến nơi. Trời chiều buông xuống, không hề thấy một chút gì gọi là hoàng hôn cả, bầu trời tối đen như mực không trăng không sao có thể đấy chính là dấu hiệu của một cơn mưa từ phía Bình Châu kéo đến chăng? Gió thồi ào ào, vùn vụt tứ bề và khi xe ngừng lại trước căn chòi rẫy quen thuộc, chị lên tiếng :
-Có lẽ mưa sắp tới rồi, thôi em cho xe vào chòi đi mau lên!
Sau khi dắt xe vào chòi, đến lúc này nó mới buột miệng nói :
-Vái trời mưa đừng lớn để em còn trở về Bả Rịa nữa!
Nhưng nó vừa dứt lời thì nước mưa từ trên trời bỗng dưng tầm tã trút xuống một trận mãnh liệt, dữ dội vô cùng khiến cho mái tôn che nóc chòi cứ từng nhịp từng nhịp rung lên bần bật và vách cót giăng xung quanh đôi chổ phập phồng thỉnh thoảng có một luồng gió thổi hắt hơi nước vào gây cảm giác lành lạnh sởn cả gai ốc khắp người ; việc đầu tiên ở đây là nó phụ chị tìm những cái thau, cái sô để hứng những chỗ tôn bị dột nhỏ nước mưa tong tong xuống gần như khắp nhà tiếp đó là dùng giẻ dày bịt kín lại những chổ vách bị thủng.
-Thôi để chị đi nấu cơm hai chị em mình ăn nghe!-Chị Hường mau mắn nói.
Với chiếc bếp dầu lò xo, chị nhanh chóng đi vo gạo trong cái nồi nhỏ bắc lên, chưa đầy năm phút sau thì nồi cơm đã bắt đầu sôi sùng sục ; trong khi ấy, chị lặt mớ cải bẹ xanh để chuẩn bị nấu canh.
-Nè Hùng, mưa lớn quá thì cứ ngủ lại đây đi, sáng mai rồi về. Vả lại dẫu mưa có tạnh mà em chạy về một mình chị thấy nguy hiểm lắm, nhỡ có gì thì phiền cho chị lăm. Em có chuyện gì gấp ở nhà không?
-Hổng có chuyện gì đâu chị. Nhưng mà em ở lại…chị có phiền gì không?
-Có gì đâu mà phiền. Chị em với nhau không mà. Em ở lại nếu tạnh mưa, chị với em đi soi ếch vui lắm!
Quả thật đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở mới có của Hùng, dẫu sao thì nó sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để mà được gần gũi, ngắm nhìn người chị gái thằng bạn lòng nó thầm để ý bấy lâu nay chứ chưa phải hoàn toàn là nó có ý đồ xấu xa gì khác hơn nữa ; chẳng mấy chốc, cơm canh đã được chị dọn ra chiếc bàn tròn cũ kỹ và hai chị em ngồi lại ăn cùng với mấy con khô chị mua ở chợ Bà Rịa rất là ngon miệng. Ăn xong, mưa đã hơi ngớt, chị cầm một cái thùng sắt tây còn nó cầm đèn pin và cả hai xắn quần trùm kín áo mưa vào chuẩn bị cho một chuyến hành trình đi soi ếch ban đêm. Chị Hường vô tư xắn hai ống quần đồ bộ vải katê đỏ bông tròn trắng ngay trước mặt thằng bạn em út mình khiến nó dẫu cho có nhắm cặp mắt lại cũng thấy rõ mồn một cặp giò thon dài, trắng ngần còn hơn cả bông bưởi của chị ; dường như chị cũng thấy được ánh mắt hơi là lạ của nó cứ bâng quơ, giả vờ nhìn vào chồ da thịt trống trãi của chị nên chị hơi ngường ngượng kéo thả hai ống quần xuống một chút. Hai chị em ra đội nón lá rời khỏi chòi, vòng ra phỉa khu rẫy, đúng như lời chị nói vừa mới dứt mưa xong thì trên những mô đất trong rẫy giữa hai luống đậu vô số những con ếch lớn có nhỏ có tha hồ mà… “bắt cặp” với nhau với tiếng kêu uỗm uồm inh ỏi khắp nơi ; không những riêng gì hai chị em mà hầu như cả xóm, cả thôn nhà nhà ai nấy đều xách thùng, soi đèn ra rẫy để chụp ếch đấy chính là nguồn thu nhập rủng rỉnh vào mùa mưa to gió lớn có thể giúp họ sống qua ngày đoạn tháng nơi khu rẫy tuy rằng đã có đường quốc lộ chạy qua nhưng cũng hãy còn điu hiu hút gió, “chó ăn đá gà ăn muối”, “khỉ còn ho, gà còn gáy” này. Tuy có rất nhiều nhóm soi ếch nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hề đề ý đến ai, cứ mạnh ai thấy ếch thì bắt bỏ vào thùng sắt, giỏ tre thành thử ra chị Hường và Hùng đi mãi, đi mãi đến gần sát bìa rừng và một tai họa đang chực chờ xảy ra cho chị ; nhờ có ánh đèn pin soi sáng nên mặc dầu đi sau chị, nó vẫn trông thấy rất rõ có một con rắn lục xanh lè đang lổn ngổn cử động dưới đất chì cách bàn chân phải chị chưa đầy hai tấc, nó hốt hoảng la lên cho chị cảnh giác rồi chạy xổ tới dùng chân đá văng con rắn ra xa. Nghe nó la, chị thất thần kinh hãi rồi chẳng may bị trợt chân lên một gờ đất trơn trợt may mà nó thấy kịp vội vàng ôm chầm đỡ lấy người chị chứ nếu không thì chị không bị rắn cắn vào chân cũng sẽ bị …“chụp ếch” tẻ ngữa ra đập đầu vào tảng đá lớn bên cạnh chứ chẳng phải là đơn giản đâu ; chị hú hồn, ôm chặt lấy người thằng bạn cùng tuổi với em trai mình sau khi buông tay làm rớt cái thùng nặng trĩu ếch xuống. Cũng may là cái thùng rớt dựng đứng chứ nếu ngã lăn ra thì hơn cả chục chú ếch trong đó sẽ tự nhiên tức khắc được giải phóng ngay, lúc ấy nguyên cả hai gò ngực đầy đặn căng mẩy của chị bỗng dưng áp sát vào ngực nó chỉ trong tích tắc nháy mắt khiến nó trong giây phút sao mà cảm thấy ham muốn, khao khát một cách vô độ với nỗi niềm rạo rực, bâng khuâng, xao xuyến khó có thể nào cưỡng lại cho nổi. Dường như đã nhận ra một sự đụng chạm vô tình giữa hai thề xác với nhau thì phải nên chị tỏ ra ngượng ngùng vội vàng buông nó ra, lí nhí nói lời cảm ơn. Thấy đã bắt được khá nhiều ếch vả lại sợ trời mưa lớn nữa nên hai chị em lẳng lặng người xách thùng, người soi đẻn quay trở về nhà nhưng lần này anh chàng Húng nhà ta đã galăng với chị bằng cách đổi cho chị cầm đèn để nó xách giùm chị cái thùng nặng trĩu ếch to, ếch nhỏ ; quả thật may mắn cho cả hai giống y như lúc ớ Bà Rịa lên bởi vì vừa vào hẳn trong chòi thì cơn mưa thứ hai lại ào ạt kéo tới còn mãnh liệt, dữ dội hơn trận mưa đầu khi nãy, vì chiếc áo mưa nó mặc khá rộng và do không cài nút hai bên cho nên áo chemise nó mặc bên trong hơi bị ướt đôi chổ và đến giờ này, nó phải cởi ra ở trần hong áo lên chiếc ghế dựa gỗ duy nhất trong nhà. Chị Hường tuy áo quần vẫn khô ran nhưng do thấy bộ này hơi chật cho nên chị ra nhà tắm sau nhà thay bộ khác cũng bằng vải katê xanh bông tròn trắng, ngay lúc ấy chợt nghe tiếng chị hét lên thất thanh, nó lật đật vội vàng ba chân bốn cẳng phóng ra xem chị gâp sự cố gì mà trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ lại cứ mãi liên tục xảy ra như vậy ; lần này chỉ là một con chẫu chàng nãy giờ bám nơi tấm vách nhựa nylon giăng kín phòng tắm bất ngờ nhảy lên trúng ngay cánh tay chị, tuy chẳng hề nguy hiểm gì cả nhưng dẫu sao thì cũng làm cho chị hết hồn suýt nữa là rớt cả tim ra khỏi lồng ngực chứ chẳng chơi. Lúc này, chị mới vừa mặc xong áo ngực thành thử cho nên gần như tất cả da thịt phần trên của chị lõa lồ phơi bày trước cặp mắt ươn ướt đa tình của thằng bạn em trai mình, thấy chẳng có gì nó nhanh chóng tháo lui còn chị chụp vội lấy chiếc áo mậc vào người với dáng vẻ ngường ngượng, thiếu tự nhiên ; khi trở lên, chị thấy nó ngồi nơi ghế mặc quần dài ở trần còn áo thì hong nơi lưng ghế phía sau nó, chị hỏi :
-Ủa áo em bị ướt hả?
-Em xin lôi! Tại mặc áo ướt khó chịu quá.
-Hổng sao! À, áo em bị đứt hết một hột nút rồi để chị kết lại cho?
Tuy trong chòi chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ leo lét, vàng vọt đặt trên bàn nhưng do mắt hãy còn tinh anh nên chị lấy hộp kim chỉ ra chẳng mấy chốc chị đã xâu được kim rồi chưa đầy hai phút sau, chị đã kết xong nút vào áo của nó sau khi nhường ghế cho chị ngồi còn nó ngồi lên giường. Từ trước đến giờ, trong chòi lúc nào cũng như lúc nào chỉ có mỗi chiếc giường gỗ cẩm lai cũ kỹ kích cỡ 1.6m đặt nơi cái ngách chòi, chổ này rất kín đáo nên không bị dột nước cũng chẳng hề bị gió tạt và ngay sau khi nhận lời ngủ lại qua đêm tại đây thì Hùng cứ mãi phân vân, thắc mắc là chẳng lẽ tối nay nó ngủ chung với chị trên chiếc giường này hay sao? Nó ngần ngừ một hồi lâu mới thốt lên thành tiếng :
-Ùa chị, tối nay em ngủ....ở đâu? .....!!!!
-Cái thằng này ngộ quá đi. Thì...ngủ chung...với chị chứ chẳng nhẽ chị cho em ngủ dưới đất hay sao?-Chị ngắt lời nó trong khi hai gò má chị cứ đỏ hồng lên.
-Vậy...vậy em ngù trước nghe?
-Ừ, em nằm ở mé trong đi!
Khi nó đã yên vị thí không tới mườ phút sau thì chị cũng vặn nhỏ đèn lại cho đỡ hao dầu rồi khẽ bước tới ghé người ngồi xuống mé ngoài bên cạnh nó ; trước giờ chị ngủ ở chòi rẫy này đêm nào như tối nấy cũng cần phải giăng mùng vì do cây rừng nhiều nên nếu không giăng mùng thì muỗi có thể khiên đi mất chứ chẳng chơi, chị với tay thả chiếc mùng tuyn hơi cáu bẩn đã giăng sẵn rồi dằn mùng cẩn thận xuống tấm chiếu cũ kỹ sờn mòn. Thấy vậy, Hùng vội ngồi ngay dậy phụ chị tấn mùng và có lẽ do nơi này sấp bóng đẻn tối hơn những chổ khác trong chòi nên chì thấy mờ mờ dẫn đến lúc này, bất chợt nó vô tình nắm nhằm bàn tay phải mềm mại như một tấm lụa của chị và tuy biết rằng mình sơ ý nhưng chẳng hiều sao mà nó cầm mãi lấy bàn tay ấy, không những thế nó còn khe khẽ mân mê bàn tay chị trong bàn tay nó mà không chịu buông ra ; còn chị tuy rằng cũng nhận thấy đây là một điều bất ổn khá...