cưới tao tụi bây đến dự không???
Thành và Luân cùng đồng thanh nói:
_Tất nhiên rồi!!
Sau một hồi trò chuyện chán chê thì anh đứng dậy nói:
_Thôi tao và vợ tao phải đi công chuyện rồi. Gặp sau nhe!!
Luân mỉm cười:
_Bye bye!!!
Còn Thành thì nói:
_Ừ mày đi đi!!!
Rồi anh nắm tay cô kéo đi. Tay anh to thật nắm trọn cả bàn tay cô. Cô thầm nghĩ:
_Bàn tay kia sao lại to lớn và ấm áp quá vậy?? rồi mỉm cười một mình.
_Ơ, mưa rồi!!!
Những hạt mưa bắt đầu phất lất rơi. Đường phố cũng bắt đầu lên đèn. Cô đưa tay ra hứng mưa. Có ai kia đang rất bận rộn nghe điện thoại của Lệ Thy:
_Anh đang ở ngoài đường!!
_Anh về sớm nhe!!
_Ừ!!
Rồi anh cúp máy đó là đoạn hội thoại ngắn ngủn mà cô vô tình nghe được. Thật ra cũng có hơi "cố tình" một chút. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi anh nghe điện thoại của Lệ Thy như lúc cô thấy anh ở cạnh Lệ Thy vậy. Nhưng biết làm sao được cuộc hôn nhân giữa anh và cô chỉ là thỏa thuận thôi. Khi cô trả hết tiền cho anh cô sẽ tự động rút lui mà cho nên cô luôn dặn lòng không được có tình cảm với anh dù chỉ là một chút. Cô luôn tự hỏi bản thân không biết cái cảm giác "đau tim" cô thường bị là bị gì???
Anh đi lấy xe lại đón cô. Rồi chồm qua đẩy cửa cho cô chui vào xe. Suốt một đoạn đường cô không nói gì cũng không hỏi gì chỉ im lặng và suy nghĩ lan man rồi lại đưa mắt nhìn những giọt mưa đang rơi lất phất đọng lại trên kính xe.
_Lạnh không???
_Không lạnh!!!
Bất chợt anh nắm lấy tay cô:
_Vậy sao tay lạnh ngắt vậy??
Cô ngượng ngùng rút tay lại:
_Không biết nữa!!!
Anh dừng xe lại rồi xoay người ra ghế sau chôp lấy cái áo khoác rồi đưa cho cô:
_Mặc vào đi!!
Cô ngoan ngoãn làm theo cũng chẳng buồn cự cãi thêm. Không hiểu sao tự nhiên sao cô lại ngoan thế nhỉ. Không biết nhìn thấy gì mà mắt cô lóe sáng lên vội khều tay anh:
_Anh mua...mua cái đó được không??
Anh vội tấp xe vô lề và nhìn theo hướng tay cô chỉ:
_Cái gì trên xe đó vậy??
Cô nhe răng ra cười:
_Khoai lang nướng đó!!
Anh lái xe lại gần rồi hạ kính xe xuống:
_Lấy 1kg??
Cô há hốc mồm ra quay qua nhìn anh:
_Gì mà mua dữ vậy??
Anh bình thản nói:
_Chứ tui đâu có biết cô muốn ăn bao nhiêu!!!
_Của quý khách đây!!
Người bán khoai mỉm cười đưa bịch khoai 1kg cho cô. Cô e ngại nói:
_Tui lấy 200g thôi!!!
Người bán khoai đổ khoai ra và cân lại 200g rồi mỉm cười. Còn anh thì móc bóp ra trả tiền. Suốt đoạn đường về cô nhâm nhi bịch khoai lang nướng. Nhìn cách cô ăn ngon lành mà "ai kia" mỉm cười.
_Anh ăn không???
Anh lắc đầu:
_Cô ăn đi!!
_Ngon lắm đó. nè thử đi!!
Rồi cô lựa củ khoai lang nhỏ nhất đưa cho anh phòng khi anh ăn không hết nhưng cuối cùng cũng nhận được cái lắc đầu không ăn của anh nên cô không thèm mời nữa mà bỏ luôn vào miệng nhai luôn.
Xử lý xong bịch khoai cô mới sực nhớ ra công việc chính của ngày hôm nay. Cô quay qua khều nhẹ vào tay anh:
_Hôm nay không đi in thiệp mời hở??
Anh vẫn tiếp tục lái xe không quay qua nhìn cô khi trả lời:
_Sáng mai sẽ đi in thiệp và chụp hình!!!
_Sáng mai à?? cô đưa ngón tay lên môi cắn nhẹ khiến "ai kia" nhìn qua kính phản chiếu trên xe thấy tim bị "loạn nhịp".
Lúc cô và anh về tới nhà thì mưa càng lúc càng nặng hạt. Đối với cô không gì thích thú hơn là ngủ mà còn được nghe tiếng mưa rơi. Cơn mưa mang cô vào rất ngủ thật nhẹ nhàng êm ái. Con "táp" cũng cuộn tròn người trên tấm thảm lông.
Nhưng ngược lại thì lại có một ai đó đang trằn trọc khó ngủ vắt tay lên trán suy nghĩ về điều gì đó. Chuông điện thoại chợt rung lên anh uể oải bắt máy:
_A lô!!
_Ox yêu, bx đây!!!
_Sao thế??
Bên đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây rồi nói:
_Ox à mai đi Đà Lạt với bx đi!!
_Sao lại đòi đi Đà Lạt hoài vậy??
_Bx muốn đi lắm mà, đi mà ox!!!
_Được rồi, sáng mai đi sớm!!
_Hay quá, hoan hô ox!!
_Uhm, ngủ đi!!
_Ok, ox ngủ ngon...chụt...chụt...!!!
Rồi Lệ Thy cúp máy. Còn anh thì không hiểu sao anh lại không hứng thú đi Đà Lạt với Lệ Thy ngày mai. Bây giờ anh cảm thấy ở bên Lệ Thy như là một trách nhiệm. Bởi vì anh và Lệ Thy đã thuộc về nhau nên anh không thể bỏ rơi Lệ Thy được mặc dù đôi lúc anh lại cảm thấy thật "chán". Anh tự nhủ bản thân rằng anh rất yêu Lệ Thy và mặc kệ tất cả......
Sáng nay cô dậy thật sớm để trang điểm chuẩn bị đi in thiệp mời và chụp hình với anh như tối qua đã nói. Cô chọn được một bộ váy màu xanh biển và đôi giày cao gót màu trắng. Trông cô bây giờ khác hẳn lúc còn chạy khắp nơi ngoài đường lẩn trốn mấy người cho vay nặng lãi.
Trong lòng cô nôn nao vô cùng. Cô mỉm cười hài lòng như tự thưởng cho mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy nôn nao và vui đến như vậy. Sau một hồi ngắm mình trước gương cô cũng hài lòng với dáng vẻ bây giờ cô mở cửa phòng chạy qua phòng anh tìm anh. Thấy cửa đóng nên cô gõ cửa:
_Anh có trong đó không??
_Gì vậy???
Cô hỏi tiếp:
_Anh chuẩn bị xong chưa???
Không nghe thấy tiếng trả lời nên cô lại gõ nhẹ cửa phòng. Cánh cửa phòng mở ra thì thấy anh tay đang kéo theo chiếc vali. Cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh bình thản nói:
_Hôm nay không đi in thiệp mời nữa. Tôi có việc bận rồi!!
Cô xìu xuống:
_Anh đi đâu vậy?? tự nhiên cái miệng nó hoạt động mà không hỏi ý cái đầu.
Anh nhíu cặp chân mày lại:
_Tôi đi Đà Lạt!!
Cô thốt lên:
_Đà Lạt???
Anh gật đầu rồi đẩy cô qua một bên bước đi. Mặc cho cô đang hụt hẫng vì bị bể kế hoạch. Cô càng shock nặng hơn khi nghe anh phán đi Đà Lạt nhưng lại tò mò không biết anh đi với ai nên cô cứ lẽo đẽo theo sau anh:
_Anh đi với ai???
Anh vẫn không nhìn cô mà trả lời:
_Bạn gái!!!
Anh sắp làm đám cưới với vậy mà lại bỏ cả cái ngày in thiệp và thử đồ cưới để đi Đà Lạt cùng bạn gái. Cô cảm thấy đau nhói ở ngực đau đến khó có thể thở được. Phải khó khăn lắm cô mới có thể thốt ra rằng:
_Anh không được đi!!
Anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô nhếch miệng cười:
_Tại sao??
Cô nuốt nước miếng và cố giữ vẻ bình tĩnh nói:
_Vì anh sắp làm đám cưới với tui, tui không cho phép!!
Khóe miệng anh lại nhếch lên thành nụ cười:
_Vậy tui phải xin phép cô à??
Cô lắc đầu:
_Không phải!!
Anh lạnh lùng nói:
_Không phải thì tui đi đây!! rồi anh leo lên xe.
Cô ấm ức đứng nhìn theo "ai kia" leo lên xe rồi nhấn ga phóng ra đường. Cô tức đến run người nhưng chợt nghĩ lại thì thấy cô đã là gì của người ta đâu. Đây là chỉ một hôn sự ngoài ý muốn thôi mà. Có ai trong hai người mong muốn điều này đâu. Thế mà cô hồn nhiên nôn nao chuẩn bị cho đám cưới thật. Cảm thấy mình thật ngớ ngẩn nên cô bật cười rồi lên thay đồ chuẩn bị đi làm.
Quán cà phê sáng nay có vẻ vắng hơn bình thường. Cô lẳng lặng bước vào cất đồ và dọn dẹp quán. Thấy anh Tiến đang nhìn cô mỉm cười nên cô đành cười đáp lại rồi lại cúi xuống lau lau dọn dọn.
Anh bước đến gần cô và gợi chuyện:
_Hôm nay em không vui à???
Cô lắc đầu:
_Không, em rất vui!!
Chợt thấy mắt mình cay cay, cô chớp mắt liên hồi như để những giọt nước vô duyên kia chảy ngược vào trong. Nhưng ai ngờ đâu nó lại phản bội cô nó trào ra và rớt xuống trúng bàn tay cô đang lau bàn. Cô cúi gầm mặt xuống không đế anh thấy giả vờ đưa tay lên lau như đang quẹt mồ hôi rồi cô dùng tay phẩy phẩy như quạt:
_Trời nóng quá anh nhỉ??
Nhưng cô có ngờ anh qua sát cô rất kĩ và thấy nhói đau trong lòng khi giọt nước đó rơi xuống tay cô. Lúc này anh chỉ muốn lau dùm cô những giọt nước mắt đó. Nếu có thể anh còn sẽ cho cô mượn cả bờ vai để khóc. Anh mỉm cười:
_Uhm, nóng lắm, đi ăn kem đi!!
Cô chu môi:
_Mới vô làm mà không lẽ lại xin nghỉ!!
Anh mỉm cười:
_Hôm nay quản lý bắt buộc cô Thiên Nhi phải đi theo quản lý ăn kem đến hết giờ làm việc!!
Cô giương mắt lên nhìn anh còn anh thấy vậy nên đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô. Cô chau mày chống nạnh nói:
_Này anh không được làm vậy đâu nha!!
Anh ngạc nhiên nhìn cô:
_Tại sao không được??
_Vì em không phải là con nít!!
_Vậy đi thôi "người lớn"!!
Cô mỉm cười rồi đi theo anh.....
Về phần ai kia sau khi phóng xe ra khỏi nhà nhưng vẫn cô gắng nhìn qua kính chiếu hậu thấy cái bóng người nhỏ nhắn cứ đứng nhìn theo bóng anh khiến tim anh đau nhói mà không hiểu tại sao.
Anh cứ lao xe đi trong khi đầu óc cứ mải mê suy nghĩ một hồi khá lâu anh nhận ra mình đang ở một vùng quê chứ không còn trong thành phố nữa. Trong lòng ngập tràn cái cảm giác mà anh cho là "kì cục". Trong đầu anh chợt lóe ra một ý nghĩ và anh nghĩ đó là điều anh nên làm ngay lúc này. Anh vội chộp lấy cái điện thoại và bấm số gọi cho Lệ Thy. Thấy anh gọi nên Lệ Thy vội vàng nhấc máy ngay:
_Bx nghe nè ox, ox đang ở đâu vậy sao chưa đến???
Anh im lặng một lúc rồi mới nói:
_Anh đang ở Long An, anh bị cướp!!!
Lệ Thy ngạc nhiên:
_Anh làm gì ở Long An?? sắp tới giờ khởi hành đi Đà Lạt rồi!!
_Em xuống đón anh đi, bây giờ anh không có tiền cũng không có xe, anh không về được!!
Lệ Thy không bắt anh đợi lâu vội vàng nói:
_Anh đi xe ôm về đi, xa vậy em không xuống được đâu, với lại đã mua vé máy bay đi Đà Lạt rồi không đi uổng lắm vậy hen, gặp anh sau, bye bye ox!!! rồi Lệ Thy vội cúp máy như sợ anh sẽ nói thêm điều gì.
Những câu nói cô phát ra từ đầu dây bên kia dường như khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Có lẽ anh đã biết câu trả lời của cô từ lúc đầu rồi chỉ tại anh chưa dám khẳng định. Bây giờ thì có lẽ anh không cần phải đi Đà Lạt cùng Lệ Thy nữa mà còn có thể an tâm mà quay trở về nhà nhưng mà về nhà ngay lúc này thì "ai kia" sẽ cho là anh vì "ai kia" mà quay trở về. Anh lẩm bẩm:
_Không được, không thể quay về như vậy được!!!
Anh bèn móc điện thoại ra và bấm số. Thấy số anh cô lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm vốn có. Cô nghĩ có lẽ giờ anh đã tới Đà Lạt rồi nên gọi điện về báo thôi.
_A lô!!
Nghe thấy giọng cô anh vội vàng nói:
_Tôi đang ở Long An, tui vừa bị cướp!!!
Cô lo lắng hỏi dồn:
_Anh có sao không???
_Sao lại ở Long An???
_Không phải anh đi Đà Lạt sao??
_Bây giờ anh tự về được không???
Anh bình thản trả lời:
_Tui không sao nhưng tiền bạc và xe thì bị mất hết rồi, không biết làm sao về!!
_Tiền bạc mất thì sẽ kím lại được, anh không sao là tốt rồi. Nhưng anh đang ở Long An mà khúc nào???
_Cô đi qua cầu Bình Điền cứ nhìn bên tay phải khi nào thấy tui là tới!!!
_Uhm, anh ở đó đợi tui, tui xuống ngay!!
Nói rồi cô vội cúp máy đứng dậy gật đầu chào anh Tiến. Tiến sột ruột hỏi:
_Có chuyện gì vậy em??
_Anh Chấn Vũ bị cướp, bây giờ em lại đó đây!!
Anh Tiến nhanh nhẩu nói:
_Để anh đưa em đi!!
Cô xua tay:
_Không cần đâu anh, em tự đi được mà, hôm nay phiền anh lắm rồi!!
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của cô khiến lòng anh nhói đau. Anh biết cô muốn tự đi nên anh không làm cô khó xử nữa. Anh vội tiễn cô ra taxi. Nhìn chiếc taxi khuất xa dần mà lòng anh đau như muôn ngàn nhát dao đâm vào. Anh quay trở vô quán chọn một góc khuất và nhâm nhi ly cà phê đắng trong làn khói thuốc mờ ảo. Suy tư về tất cả mọi thứ........
Cô ngồi trên taxi mà lòng thấp thỏm không yên chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như thế. Lâu lâu cô lại giục:
_Bác tài chạy nhanh tí nữa đi!!
Cứ mỗi lần thấy xe giảm tốc độ là cô lại giục khiến bác tài xế cũng luống cuống lên:
_Cháu à, chạy nhanh nữa sẽ bị công an phạt đấy!!!
Thấy bác tài nói thế nên cô đanh ngậm ngùi im lặng được một lúc sau cũng tiếp tục giục. Bác tài cũng đành bó tay với cô chỉ mong chở cô tới chỗ nhanh nhanh.
Cô ngồi trong xe cứ quay qua nhìn bên này xong quay qua nhìn bên kia tìm kím bóng anh. Lòng nóng như lửa đốt:
_Sao lâu tới dữ vậy ta??
Rồi cứ thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên trong xe. Hai tay cứ đan chặt vào nhau cứ nhóng người lên nhìn hết cửa sổ bên này tới cửa sổ bên kia. Vừa thấy bóng anh cô vui mừng ra mặt. Tay đập lia lịa vào thành ghế sau của bác tài:
_Tới rồi bác tài ơi, dừng xe, dừng xe dùm con!!!
Chiếc taxi vừa dừng lại là cô phóng xuống xe ngay quên cả trả tiền khiến bác tài cũng phải xuống xe theo cô.
_Cháu à, chưa trả tiền!!!
Chợt nhớ ra mình chưa kịp trả tiền mà luống cuống bỏ đi. Cô quay lại nhìn bác tài cười xòa rồi móc bóp ra trả:
_Cám ơn bác nhiều nhe!!!
_Thế cháu có đi về không???
Cô ngập ngừng đôi chút rồi nói:
_Khi nào về cháu sẽ gọi!!
Bác tài xế vội móc cái card visit ra đưa cho cô rồi chỉ vào cái dòng số điện thoại được viết bằng tay:
_Có gì gọi số này nè!!
Cô gật đầu mỉm cười chào rồi chạy nhanh về phía anh. Hấp tấp hỏi:
_Anh không sao chứ????
Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống lúc này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương. Thấy cô anh vừa buồn nhưng lại vừa vui. Anh có thể nào ngờ người xuất hiện trong lúc này lại là cô chứ. Dường như anh không còn cảm thấy cái cảm giác khó chịu lúc sáng nữa. Anh mỉm cười nhìn cô:
_Anh không sao!!!
Cô hỏi dồn:
_Thế có bị thương ở đâu không, sao anh lại ở đây???
Anh xoa đầu cô cười xòa:
_Anh không có bị thương nhưng còn lí do tại sao anh ở đây thì xin miễn trả lời được không??
Cô nheo mắt nhìn anh rồi gật đầu chấp thuận.
Làm sao anh có thể trả lời với cô rằng anh có mặt ở đây tại vì mải mê suy nghĩ. Như vậy nghe thật vô lí. Và bây giờ anh còn phải thành thật mà thú tội với cô về cái cuộc "trắc nghiệm" lòng người của anh bày ra nữa. Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi ánh mắt cô đang nhìn đăm đăm vào anh đầy vẻ lo lắng:
_Anh không sao thật chứ???
_Không sao thật mà!!
_Vậy để em kêu taxi đi về!! rồi cô móc điện thoại ra và bắt đầu bấm số điện thoại trên tấm card. Anh vôi vàng chụp lấy cái điện thoại cô và vô tình "chộp" được cả bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong giây phút ngắn ngủi đó đó hai kẻ như ngượng ngùng vì cái nắm tay vô tình kia. Mặt cô bắt đầu ửng hồng nhưng anh vẫn không vội rút tay lại mà ngược lại anh càng nắm tay cô chặt hơn rồi nhìn vào mắt cô:
_Thiên Nhi àk, thật ra anh không có bị cướp!!!
Sau khi bị ánh mắt của anh hút hồn và cái bàn tay của anh đem lại cho cô cái các giác thẹn thùng nhưng lại ấm áp kia khiến cô không thể nào suy nghĩ được gì nữa hơn nữa. Đầu óc cứ lâng lâng. Cô như kẻ đang bị thôi miên trong các cảm xúc kì lạ. Thấy cô không phản ứng anh siết chặt tay cô hơn khiến cô sực tỉnh ra và ngơ ngác hỏi gần như hét lên:
_Anh không bị cướp???
Anh bình thản đáp:
_Uhm!!!
_Vậy tại sao anh...
Cô chưa nói dứt lời thì bất chợt anh kéo cô ôm vào lòng khiến cô ngỡ ngàng trong cái hạnh phúc đang diễn ra. Dường như cô đang chìm vào cõi hư ảo nào đây. Anh đang ôm cô vào lòng thật trìu mến và ấm áp. Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
_Đừng hỏi gì hết vào lúc này!!!
Nói dứt câu anh lại khẽ siết chặt cô hơn trong vòng tay của mình. Cô đành im lặng để mặc cho anh ôm.......
Có lẽ cả hai kẻ đó sẽ cứ đứng "ôm" nhau như thế nếu như cơn mưa rào vô duyên kia đừng trút xuống vội vàng như thế. Gió rít mạnh khiến cành cây gần như đổ rạp xu...